Trần Bình An hỏi: "Chúng ta có thể trực tiếp đi tìm vị Thành Hoàng gia kia hay không? Nói rõ mọi chuyện với ông ta? Quận thủ và tướng quân không biết sự lợi hại của những kẻ thần quái này, hơn nữa nếu thực sự gặp phải chuyện gì, có lẽ cũng có thể sử dụng chiêu chối bỏ trách nhiệm trên quan trường kia, nhưng mà vị thành hoàng gia này biết đâu lại có tương quan với an nguy của quận thành, nói lời khó nghe, Lưu thái thú có thể trốn đi, Mã tướng quân có thể án binh bất động, nhưng Thành Hoàng gia tuyệt đối không chạy thoát được đâu, hơn nữa nếu yêu ma thực sự có mưu đồ, chắc chắn điều đầu tiên chính là nhắm vào Thành Hoàng gia bản địa, cho nên Thành Hoàng gia sẽ quan tâm đến vấn đề này nhiều hơn so với quan lại.”
Hán tử râu quai nón trước mắt sáng ngời, vỗ đùi, trầm giọng nói: "Có thể làm được!"
Đạo sĩ Trương Sơn Phong cười giơ ngón tay cái về phía Trần Bình An.